Nhớ những ngày xa xưa trong nếp sống người Việt, buổi sáng lúc trời còn chưa tỏ, người ta đã thấy những cuộn khói mỏng tang phả lên từ căn bếp dưới nhà, bốc nhẹ lên từ một ấm nước sôi già riu riu lửa – Ấy là ấm nước đầu tiên trong ngày, ấm nước dùng để hãm trà, phải sôi thật già, để lâu trong lửa nhỏ. Người phụ nữ châm nồi nước sôi ấy, nhiều khi chỉnh lửa xong là quẩy gánh ra chợ sớm, để lại việc pha trà vốn nhiều công đoạn nhiêu khê – nhưng vô cùng khoan thai thú vị – lại cho những người lớn trong nhà.
Như nghe được mùi hơi nước buổi sớm thanh lành, cụ ông rủ cụ bà xuống bếp, nhấc hộ bà nồi nước sôi vốn vừa nặng vừa nóng, đặt ra ngoài cho nguội bớt, nhiệt độ nước chẳng gì quan trọng bằng. Đợi cho nước vừa đủ độ, cụ bà mới thủng thỉnh đổ nước vào ấm, rồi rót nhẹ, tưới đều làm nóng hết các ly trà. Lúc này, cụ ông thả vừa đủ, không nhiều, không ít, những lá trà khô vào ấm, nước nóng vừa phải chan nhẹ xuống, rồi gạn đổ đi ngay, đủ lâu để “đánh thức” lá trà.
Hãm trà là việc của cụ bà, chỉ những cụ bà mới biết một ấm trà hãm bao lâu thì đủ, tính bằng mấy chục giây thôi, chứ ko bao giờ tới phút, chỉ những nàng dâu đoảng mới có thể tạo ra những ấm trà “nẫu”mà thôi…Trà hãm xong phải được rót hết ra tách rồi mở nắp, chờ tới đợt hãm tiếp theo. Lúc này mấy cụ ông cụ bà hàng xóm bén thấy hương trà đã thả bộ tới đầu con ngõ, cuộc chuyện trò trong tay người pha khéo, có khi kéo được tới 7,8 lần hãm trà mới thôi. Những câu chuyện gia đình nhỏ nhắn, ý nhị quanh ấm trà truyền từ đời ông bà tới con cháu, quẩn quanh mãi dưới mái nhà nhiều thế hệ, cứ thế hiền hoà thành nếp sống, nếp nghĩ lúc nào chẳng hay.
Tới ngày nay, những buổi sớm cũng trôi nhanh hơn xưa, cách pha trà nhiều lúc không còn cầu kì, cũng bớt phần thi vị, nhưng đâu đó, vẫn có những con người luôn có hẹn với chung trà sáng sớm, như chú Thắng trong hình… Mỗi sáng, người ta luôn thấy một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế quen thuộc đầu hẻm nhỏ trên đường Phan Đình Phùng, nhấp từng ngụm trà ấm nóng, chờ những người khách đầu tiên. Nhìn ánh nắng buổi sớm soi trong làn hơi nước trong veo của tách trà, phả lên làn da bánh mật khoẻ khoắn của người đàn ông yêu đời, yêu lao động, chúng mình thấy thương thiết tha cái thành phố này quá, nơi những nét đẹp lay động ẩn hiện khắp nơi…